Ta cùng hắn bỏ trốn khỏi hôn lễ của chính mình - CHƯƠNG 2: TRƯỚC NGÀY GẶP MẶT.
CHƯƠNG 2: TRƯỚC NGÀY GẶP MẶT.
Tại Dương phủ quận Yên Điền.
Một tiểu đồng chừng mười tuổi, người nhỏ gầy nhưng nhanh nhẹn đang chạy vùn vụt từ đại viện đến một tiểu viện nhỏ nằm giữa vườn đào thơ mộng. Nó chạy đến cửa tiểu viện, vừa thở dốc vừa ngoác miệng ra gọi lớn:
“Tam thiếu gia, ngày mai có Chu tiểu thư từ quận Đông An tới kết thân, là kết thân với tam thiếu gia đó!”
“Ngươi nghe lỏm được ở đâu vậy hả? Nếu muốn kết thân thì phải là bản thiếu gia ta đây tới mới đúng chứ.” Một giọng nói ấm áp nhẹ nhàng như gió xuân từ trong tiểu viện vọng ra.
Tiểu đồng toét miệng cười hì hì nịnh nọt bước đến bên một thiếu niên đang lười biếng nửa nằm nửa ngồi trên ghế quý phi đặt gần cửa sổ. Thiếu niên này mình vận y phục hoa lệ sang quý, thân hình chưa nảy nở nhưng vô cùng cân đối, mặt đẹp như tranh vẽ. Đây chính là tam thiếu gia Dương gia Dương Thiên Bảo, vừa tròn mười bảy tuổi. Y đưa tay véo mũi tiểu đồng cười mắng nhẹ:
“Ngươi suốt ngày chỉ lo chạy khắp nơi hóng chuyện, chuyện vô lý như vậy mà cũng mang về đây nói với ta.”
“Tiểu nhân chính tai nghe thấy lão gia nói với phu nhân, không phải giả đâu tam thiếu gia!” Tiểu đồng oan ức chớp chớp mắt nhìn tam thiếu gia nhà mình.
Dương tam thiếu gia lườm tiểu đồng một cái, phất tay đứng dậy đi ra ngoài. Nhưng vừa bước đến cửa đã va phải một phụ nhân xinh đẹp, phụ nhân nọ nắm lấy tay y cười hớn hở nói:
“Bảo Bảo, ta báo với con một tin vui, ngày mai Chu tam tiểu thư sẽ tới nhà chúng ta cầu thân, con hãy chuẩn bị thật tốt!”
“Mẫu thân, người không thấy như vậy là không hợp lẽ thường sao? Muốn cầu thân thì phải là nhà chúng ta đi cầu thân, sao nữ nhi lại tự mình tới trước, thế cũng quá bạo rồi.” Dương Thiên Bảo thắc mắc, trong lòng có chút coi thường nữ nhân Chu gia.
“Không vấn đề gì, con và Chu tam tiểu thư đã có hôn ước từ nhỏ, người ta đến cầu thân hay chúng ta đi cầu thân cũng như nhau cả thôi.” Dương phu nhân vui vẻ giải thích.
“Mẫu thân nói thật chứ? Con có hôn ước với Chu tiểu thư sao? Nhưng con chưa gặp nàng ấy lần nào, không biết tính tình nàng ấy, hơn nữa con chưa muốn lập thê!” Dương Thiên Bảo níu cánh tay Dương phu nhân nhăn mặt nói.
“Đây là hôn ước đã lập từ khi con và Chu tiểu thư còn chưa sinh ra, một lời đã định, con chỉ cần nghe theo là được.” Dương phu nhân dịu dàng xoa đầu nhi tử của mình.
Dương Thiên Bảo: “Con không muốn, lỡ như nàng ấy xấu xí, tính nết không tốt hoặc là ngu dốt thì con vẫn phải lấy nàng ấy sao?”
“Bảo Bảo yên tâm, mẫu thân nghe nói Chu tam tiểu thư rất xinh đẹp, lại hiền thục giỏi giang, chắc chắn con sẽ không chịu thiệt.” Dương phu nhân dỗ dành.
“Được rồi mẫu thân, con hiểu mà. Hôn ước đã định, con sẽ không làm Dương gia mất mặt.” Dương Thiên Bảo thở dài rũ mắt nói.
Dương tam thiếu gia Dương Thiên Bảo ngoan ngoãn yên lặng nằm dài trong tiểu viện chờ đợi cuộc gặp gỡ với thê tử tương lai của mình, trong đầu mơ màng hình dung một bóng hồng xinh đẹp kiều diễm, mềm mại thướt tha mang tên Chu tam tiểu thư.
…
Lúc này Chu phủ quận Đông An đang gà bay chó sủa, loạn cào cào từ trong ra ngoài. Một đám hạ nhân đông đảo cuống cuồng chạy túa ra khỏi đại môn Chu phủ như lửa đốt sau mông.
“Đi, lôi cổ tên tiểu tử đó về cho ta, các ngươi không tìm được thì cũng đừng có vác mặt về đây!” Tiếng Chu đại nhân gầm rống vọng ra từ đại viện.
Ngay sau đó tất cả các đổ phường, trường đá gà của quận Đông An liền bị gia nhân Chu gia lật tung từng viên gạch để tìm người. Người mà họ cần tìm là ai? Chính là Chu tam thiếu gia Chu Kiệt, năm nay mới vừa tròn mười bảy tuổi, rất thành thạo việc trèo tường trốn nhà đi chơi đỏ đen. Ngày mai đã là ngày Chu đại nhân mang Chu tam thiếu gia Chu Kiệt đến Dương gia cầu thân. Ấy vậy mà vừa lơ là một chút tam thiếu gia đã mất bóng, tìm khắp trong ngoài Chu phủ vẫn không thấy tăm hơi khiến Chu đại nhân giận tím mặt, chỉ sợ không tìm thấy nhi tử sẽ lỡ mất giờ lành.
Vất vả lật tung cả quận Đông An từ sáng tới tối mịt, cuối cùng gia nhân Chu gia cũng lôi được tam thiếu gia nhà mình ra từ một hội đá gà. Vận dụng hết các chiêu khuyên bảo, năn nỉ, van nài… nhưng tam thiếu gia vẫn mắt điếc tai ngơ, mắt dán chặt vào đôi gà đang đấu trên sân. Cực chẳng đã, đám gia nhân chừng mười tên to cao vạm vỡ đành nhảy vào phá tan hội đá gà, nhấc bổng tam thiếu gia non choẹt nhà mình lên, dứt khoát khiêng thẳng về Chu phủ.
Thả tam thiếu gia vừa giãy giụa vừa luôn miệng chửi bới xuống trước mặt Chu đại nhân, lúc này đám gia nhân mới cung kính nhận lỗi. Nhìn nhi tử ngỗ ngược trước mặt, Chu đại nhân không giữ nổi bình tĩnh quát lớn:
“Đồ nghịch tử, ngươi muốn ta tức chết sao?”
“Con không muốn lập thê, con còn chưa chơi đủ, phụ thân đừng ép con!” Chu Kiệt cũng gào to phản kháng. Đúng là phụ tử, tính khí nóng nảy thật giống nhau.
“Ngươi nghĩ hôn ước là trò đùa hay sao mà muốn với không muốn, ngày mai phải đến Dương gia cùng ta cầu thân!” Chu đại nhân điên tiết hạ lệnh.
“Con không đi!” Chu Kiệt vẫn ngoan cố chống lại phụ thân mình.
“Được, nếu vậy ngươi cứ ở lại nhà. Người đâu, bắt lấy Tiểu Bảo Bảo làm thịt cho ta!” Chu đại nhân hai mắt đã đỏ ngầu ném ra một câu liền quay mông rời đi.
“Phụ thân chờ đã, đừng bắt Tiểu Bảo Bảo, ngày mai con sẽ đi Dương phủ!” Chu Kiệt bị dọa liền không phục mà thỏa hiệp.
Quay trở lại tiểu viện của mình, Chu tam thiếu gia giận giữ đập bàn đập ghế.
“Lúc nào cũng mang Tiểu Bảo Bảo ra dọa ta, phụ thân thối!”
“Kiệt nhi, con như vậy là không đúng rồi!” Một giọng nữ dịu dàng vang lên ngoài cửa.
Chu Kiệt nhận ra người vừa đến liền nhào tới ôm cổ kể khổ:
“Mẫu thân, người hãy khuyên phụ thân đừng bắt con đi Dương phủ cầu thân, con xin mẫu thân!”
“Lần này mẫu thân không thể chiều con được, hôn ước đã định, chúng ta không thể làm trái.” Chu phu nhân nhẹ giọng khuyên nhủ.
“Mẫu thân, con chưa bao giờ gặp Dương tam tiểu thư, lỡ như nàng ấy xấu xí hay khiếm khuyết gì đó thì sao? Hơn nữa con chưa muốn lập thê, con còn muốn chơi!” Chu Kiệt vùng vằng.
“Mẫu thân nghe nói Dương tam tiểu thư vô cùng xinh đẹp, hiền thục nết na, con cứ đến gặp sẽ biết.” Chu phu nhân rất không lương thiện nhử mồi.
“Nàng có xinh đẹp bằng Tiểu Bảo Bảo của con không, nếu không xinh đẹp bằng Tiểu Bảo Bảo thì con không thèm nhìn!” Chu tam thiếu gia bĩu dài môi tỏ vẻ khinh bỉ.
“Ha…ha… chắc chắn sẽ xinh đẹp hơn Tiểu Bảo Bảo của con, chuẩn bị cẩn thận để ngày mai chúng ta đến Yên Điền quận, đường xa nên sẽ xuất phát rất sớm. Ta nhắc nhở con đừng trèo tường trốn đi nữa, lúc nãy ta thấy phụ thân con ôm Tiểu Bảo Bảo vào phòng rồi.” Chu phu nhân cười tươi rói ung dung rời gót.
Chu Kiệt nghe vậy lại càng tức giận, phụ thân thối cố tình giữ Tiểu Bảo Bảo để uy hiếp hắn, không tức không được mà. Tam thiếu gia Chu gia mang theo lửa giận lăn thẳng lên giường, lòng vô cùng thương nhớ Tiểu Bảo Bảo bé nhỏ xinh đẹp đêm đêm kề cận bên gối. Không có Tiểu Bảo Bảo ấm ấm mềm mềm ôm trong lòng, Chu tam thiếu gia lăn qua lộn lại không thể nào ngủ được. Vừa nhớ thương Tiểu Bảo Bảo yêu dấu, tam thiếu gia vừa tưởng tượng ra một bóng hồng mềm mại xinh đẹp, lồi trước lồi sau mang tên Dương tam tiểu thư.
Chu phu nhân quay trở về hậu viện liền thấy Chu đại nhân mặt mày tươi cười, vui vẻ nằm trên giường ôm một bọc trước ngực vừa vuốt ve hôn hít vừa nói:
“Tiểu Bảo Bảo ngoan, ta yêu ngươi, nhờ ngươi ta mới trị được tên nghịch tử kia ha…ha…ha…”
“Phu quân, ngươi trả Tiểu Bảo Bảo cho Kiệt nhi đi, không có Tiểu Bảo Bảo bên cạnh, Kiệt nhi sẽ không ngủ được đâu.” Chu phu nhân xốc chăn tóm lấy Tiểu Bảo Bảo ôm vào lòng.
“Không được, bây giờ không thể trả Tiểu Bảo Bảo, cứ để tên nghịch tử đó mất ngủ đêm nay!” Chu đại nhân cương quyết lắc đầu kéo Tiểu Bảo Bảo về phía mình.
Tiểu Bảo Bảo bé nhỏ xinh đẹp bỗng trở thành đối tượng bị tranh giành lôi đi kéo lại làm mất toi giấc mộng đẹp. Tiểu Bảo Bảo mở to đôi mắt long lanh đáng yêu trừng hai con người vô liêm sỉ, lớn tiếng mắng:
“Meo…méooooo….” Đồ loài người ngu ngốc đê tiện, không cho trẫm ngủ yên, trẫm muốn giết người.