Ta cùng hắn bỏ trốn khỏi hôn lễ của chính mình - CHƯƠNG 13: CHO TA MƯỢN MỘT CÁNH TAY.
Chu Kiệt mừng quýnh vội ôm chăn trèo lên giường ngoan ngoãn nằm gọn một góc. Nhưng cũng chỉ được một lúc hắn lại bắt đầu ngọ nguậy lăn qua lăn lại, thở ngắn thở dài hai mắt mở trừng trừng. Hắn nhìn sang người bên cạnh, y nằm rất yên tĩnh, không hề nhúc nhích như thể đã ngủ say. Hắn thò tay ra chọc chọc vào lưng người nọ hỏi nhỏ:
“Này, ngươi ngủ chưa?”
“Ta cứ sắp ngủ thì ngươi lại gọi, không ngủ được thì đi ra ngoài!” Dương Thiên Bảo nổi cáu quát.
“Ta xin lỗi, nhưng ta vẫn chưa yên tâm!” Chu Kiệt nhỏ giọng.
Dương Thiên Bảo: “Ta đã cho ngươi lên giường nằm mà vẫn chưa yên tâm, vậy ngươi muốn thế nào?”
Chu Kiệt nghe được câu hỏi mừng húm trả lời: “Ngươi cho ta mượn một cánh tay, ta ôm cánh tay ngươi ngủ, nếu ngươi bị ai đó bắt đi ta sẽ biết ngay lập tức, như vậy ta mới bảo vệ chu toàn cho ngươi được!”
Dương Thiên Bảo: “Ngươi điên à, ta tự bảo vệ mình, không mượn ngươi lo!”
Chu tam thiếu gia vốn mặt dày, chưa đạt được mục đích sẽ không chịu thua. Đùa à, đêm dài đằng đẵng, không có cái gì ấm ấm mềm mềm ôm vào lòng thì hắn phải thức trắng, ngày mai lấy sức đâu mà đi.
“Ta đã thề bảo vệ ngươi, ta không thể làm trái lời thề được. Ngươi cho ta mượn một cánh tay thôi, như vậy ta mới yên tâm!” Chu Kiệt dai như đỉa nì nèo.
Dương Thiên Bảo: “Không!”
Chu Kiệt: “Một lần thôi, ta hứa!”
Dương Thiên Bảo: “Không!”
Chu Kiệt: “Ta xin ngươi đó!”
“Thôi được rồi, cho ngươi mượn một cánh tay, nhưng chỉ một lần thôi nghe chưa!” Dương tam thiếu gia cuối cùng cực chẳng đã buộc phải đồng ý.
Chu Kiệt nghe xong sung sướng cười tít mắt sáp đến thỏa mãn ôm chặt cánh tay người kia vào lòng, sau đó hắn ngước lên tủm tỉm khoe ra chiếc răng khểnh nhỏ xinh rồi nhắm mắt nhanh chóng chìm vào giấc ngủ. Nghe tiếng thở đều đều bên tai, lúc này Dương Thiên Bảo mới mở mắt nhìn con gà ngốc nghếch đang rúc vào bên người y ngủ ngon lành. Người này khi thức không khác gì một con gà kênh kiệu lúc nào cũng xòe đuôi tự mãn, nhưng khi ngủ lại đẹp dịu ngọt như ánh trăng. Bất giác y nhếch môi cười nhẹ, con gà xinh đẹp ngốc nghếch này không ngờ đáng yêu đến vậy. Đưa tay cẩn thận kéo chăn đắp kín cho người bên cạnh, Dương tam thiếu gia khép mắt lại từ từ rơi vào mộng đẹp, cảm giác yên bình đến lạ.
Lúc này tại Chu phủ, Chu phu nhân ôm bụng cười đến chảy cả nước mắt, nàng nhìn hắc y nhân đang quỳ trước mặt vừa cười vừa nói:
“Ha… ha… tên tiểu tử này đánh mãi cũng không chừa, nó dẫn người ta đi trốn mà như vậy hả/ Các ngươi tiếp tục đi theo, thỉnh thoảng làm vài động tác để hai tên tiểu tử đó còn nhớ là bọn chúng đang trốn nhà ha… ha… ha…”
“Phu nhân, ta thấy lo cho tiểu tử họ Dương kia, không khéo tên nghịch tử nhà chúng ta làm hỏng bảo bối nhà Dương huynh mất!” Chu đại nhân ngồi bên cạnh áy náy nói.
“Không sao, chính vì có bảo bối quý giá nhà Dương đại ca thì thiếp mới cố ý cho bọn chúng đi lịch duyệt cùng nhau. Thiếp thấy có lẽ nhờ tiểu tử họ Dương mà tính cách phóng túng của Kiệt nhi sẽ được cải thiện.” Chu phu nhân lòng tràn đầy hy vọng trả lời.
“Ngày mai thiếp cùng lão gia đến Dương phủ trấn an tránh cho nhà bên đó quá lo lắng mà phá rối kế hoạch của chúng ta. Còn các ngươi tiếp tục đi theo hai tên tiểu tử đó!”
Chu phu nhân nhanh chóng sắp xếp công việc, Chu đại nhân vẫn như thường lệ nịnh bợ một câu lấy lòng phu nhân nhà mình, hắc y nhân thì ‘dạ’ một tiếng lại biến mất như chưa từng xuất hiện.
…
Sáng hôm sau khi Chu Kiệt tỉnh giấc, hắn ngọ nguậy, cọ cọ mấy cái mới phát hiện ra mình đang nằm gọn trong lòng một người, đầu gối lên tay y, mặt rúc vào ngực y, hai tay ôm chặt y. Hắn chớp mắt mấy cái mới tỉnh hẳn ngủ, đỏ mặt ngước mắt lên nhìn gương mặt vẫn đang say ngủ cực kỳ tinh xảo của người nọ rồi khẽ khàng nhích ra khỏi vòng tay y vén chăn ngồi dậy. Thật xấu hổ, tối hôm qua gạ gẫm mãi người nọ mới cho mượn một cánh tay, ấy vậy mà sáng dậy đã thấy mượn luôn cả người y rồi, may mà y chưa tỉnh ngủ, nếu không thì cái mặt già này của hắn chỉ có nước tìm lỗ nứt mà chui.
Chu Kiệt đứng dậy chỉnh lại y phục cho tử tế mới lay Dương Thiên Bảo dậy.
“Trời sáng rồi, dậy thôi!”
Dương Thiên Bảo vươn vai uể oải ngồi dậy, ngáp dài mấy cái lại nằm vật ra giường làu bàu: “Sáng rồi sao, nhưng ta vẫn buồn ngủ, chưa muốn dậy!”
Chu Kiệt đứng bên giường, hai tay chống hông nhìn tên công tử lười đang nằm ườn ra giường gắt gỏng:
“Ngươi ngủ cả đêm chưa đủ sao hả, ta đây vì lo lắng canh chừng cho ngươi chỉ chợp mắt được một chút thôi đó biết không? Ngươi dậy ngay cho ta, dậy ăn sáng còn đi mua thêm chút đồ rồi chúng ta lên đường. Ngươi nhìn xem, y phục của ta ngươi mặc bị cộc một đoạn, chúng ta phải đi mua y phục mới cho ngươi.”
Nghe thấy câu ‘lên đường’, Dương tam thiếu gia mới lổm ngổm bò ra khỏi giường cùng Chu tam thiếu gia ăn uống thu dọn rồi rời khỏi khách điếm