Tổng tài, vợ ngài là hacker ngầm - Chương 7: Chưa thấy quan tài chưa đổ lệ
“Cách đây 30 phút. Nếu không có biện pháp kịp thời thì sợ toàn bộ mọi tài liệu đều bị đánh cắp, có vẻ là một hacker chuyên nghiệp.” Đậu Đình cũng không dám chậm trễ, vì nó ảnh hưởng lớn đến sự tồn vong của một tập đoàn, trong server là toàn bộ tài liệu quan trọng của tập đoàn.
Nếu là những hacker bình thường thì bộ phận an ninh của tập đoàn cũng thừa sức ngăn cản, nhưng nếu như hacker chuyên nghiệp thì có vẻ như là một rắc rối lớn.
Tập đoàn lớn như vậy, bộ phận an ninh rất được quan tâm, Trần Thanh Phong đã rất quan tâm đến bộ phận này, mặc dù là ít người, nhưng chất lượng thì không thể bàn cãi, vậy mà giờ bị hacker tấn công thì khả năng lớn là một âm mưu và một sự khiêu chiến rất rõ ràng.
“Bộ phận an ninh còn chống đỡ được không?”
“Chỉ e là khó, tình hình không khả thi lắm, phải có phương án nhanh chóng mới được.”
“Được rồi, cậu ra ngoài đi, tôi sẽ nghĩ cách.”
Sau khi Đậu Đình ra khỏi phòng, Trần Thanh Phong ngồi suy nghĩ tầm mười phút mà vẫn chưa ra được chủ ý gì, anh đành đứng dậy, và đi về hướng bộ phận an ninh.
Khi vô tình bỏ tay vào túi quần thì anh mới phát hiện ra mẩu giấy Hạ An đưa hôm trước, trên đó có ghi rõ số điện thoại của cô. Nếu anh nhớ không nhầm thì cô nói mọi vấn đề liên quan đến máy tính, cô đều có thể giúp được anh, nhưng cô chỉ là lập trình viên, còn đây lại là vấn đề về hacker, hai lĩnh vực hoàn toàn khác nhau, không biết cô gái nhỏ này có tự phóng đại bản thân không nữa.
Mặc dù xác suất rất thấp, nhưng Trần Thanh Phong vẫn thử một lần, anh quyết định lấy điện thoại ra, bấm dãy số trên tờ giấy và kết nối cuộc gọi:
“Alo”
“Tôi là Trần Thanh Phong, cô còn nhớ cô còn nợ tôi một phần ân huệ, hôm nay cô có thể giúp tôi một việc không?”
“Máy chủ công ty bị hacker thâm nhập.”
“Vậy mười phút nữa tôi chờ cô ở dưới tòa nhà công ty cô. Bye”
Không biết đối phương nói gì, nhưng nghe giọng điệu của Trần Thanh Phong vậy thì cũng có vài phần hi vọng. Anh không đến bộ phận an ninh nữa mà đi thẳng xuống nhà xe, lấy xe và phóng như bay đến công ty của Hạ An.
Hạ An bên này, khi nghe xong cuộc điện thoại của Trần Thanh Phong thì lập tức gọi điện thoại cho Thanh Trúc để hẹn lại và sau đó dọn dẹp đồ đạc và ra về. Lần này cô cũng về đúng giờ như mọi ngày, nhưng mọi người đã quen với sự tình này, nên cũng không có gì ngạc nhiên lắm. Sau khi Hạ An ra khỏi phòng thì trong phòng lại vang lên vài tiếng cảm thán:
“Thật là một con bé dũng cảm, thích về giờ nào thì về.”
“Gì mà dũng cảm, có mà chưa thấy quan tài chưa đổ lệ thì có.”
“Muốn về sớm thì bớt chuyện lại đi.”
Dù những lời đó là hâm mộ hay ghen tị thì bọn họ vẫn phải chấp nhận, vì chưa xong công việc thì không được nghĩ đến chuyện về nhà. Còn Hạ An thì lúc này đang đứng ở cạnh đường đợi xe của Trần Thanh Phong.
Đứng đợi tầm hơn hai phút thì một chiếc xe Ferrari đen sang chảnh đậu trước mặt cô, sau khi tắt máy thì Trần Thanh Phong xuống xe, và mở cửa rồi lịch sự mời Hạ An vào. Lần này không có Đậu Đình, một mình Trần Thanh Phong tự lái xe đến, thứ nhất là do Đậu Đình còn phải túc trực bên bộ phận an ninh, thứ hai là Trần Thanh Phong cũng rất gấp, nên buộc phải đến đón cô. Sau khi lên xe, Trần Thanh Phong mới nói:
“Cô thật sự biết hacker sao?”
Trần Thanh Phong vẫn chưa tin chuyện Hạ An có thể biết những chuyện hack não này nên muốn xác nhận lại cho chắc chắn.
Hạ An phản đòn ngay:
“Anh không tin tôi thì anh đến đón tôi làm gì?”.
“Tôi nghĩ là cô có thể biết chút ít, nhưng đây có vẻ là một hacker chuyên nghiệp”
“Thì sao?”
“À không sao…”
Đường đường là một tổng giám đốc kiêu ngạo, thế mà nay lại bị lúng túng trước một con nhóc. Anh không hiểu nổi sao lúc ra đi không mang theo bao nhiêu tự tin, kiêu ngạo trước kia đi cùng, để cho con nhóc này huênh hoang rồi.
Sau đó thì anh không nói gì nữa, tập trung lái xe thôi. Còn Hạ An thì ngồi nghiên cứu chiếc xe này, cô biết đây là xe nhãn hiệu Ferrari, nhưng cấu tạo của nó thì có vẻ độc đáo, và chưa thấy bao giờ. Cô cũng là người đam mê xe, nhưng những xe xa xỉ như này vẫn nên nhìn thôi, tốn kém lắm, không muốn mua. Mặc dù với tài sản hiện tại của cô thì mua xe như này cũng không phải là không thể, nhưng cô vẫn thích đi xe buýt, nó mang một cảm giác rất đời thường, rất bình yên.
Đây là lần thứ hai Hạ An được ngồi trên xe này, lần đầu là do tai nạn, hôm đó đau quá, cô chỉ ngồi yên chịu đựng thôi, còn hôm nay được ngồi ngắm một cách thoải mái và hưởng thụ nên cảm giác rất khác biệt. Trong lòng không khỏi tấm tắc về độ chịu chơi của lão này. Sau đó cô hỏi:
“Anh có vẻ rất nhiều tiền nhỉ?”
“Sao cô lại nghĩ vậy?”
“Vừa ở biệt thự sang chảnh, vừa đi xe đắt đỏ như này liệu người nghèo có thể không?”