Cắt Sâu Mãi Mãi – Hội Đồng Mèo Con (Quyển 1) - Chương 7.2: Tôi sẽ không thua anh ta đâu!
Dạo gần đây, tôi thường im lặng trong các cuộc nói chuyện. Bất chợt, tôi thấy mình lạc lõng ở đây và anh ta ở đó, một người thay thế không thể tốt hơn. Anh ta không sợ ai, không mềm yếu và không cần Kyra đứng ra bảo vệ mình, thay vào đó là sẵn sàng bảo vệ người khác. Tôi chẳng thể so sánh thứ gì với anh ta, nếu có thì chắc là xem ai là đứa quái dị hơn. Nhìn cốc socola nóng đang bốc khói ngào ngạt, đầy hấp dẫn một cách chán nản, giá mà nó là một cốc nước đá thì có lẽ tôi sẽ hứng thú hơn vào lúc này. Khuôn mặt của Kyra bỗng hiện lên trong cốc, cô bạn nở một nụ cười với tôi. Hay là tôi đang suy nghĩ quá nhiều?
“Tốt hơn là nên làm đi.” Kyra châm chọc. “Trước khi mình uống mất nó.”
Tôi mỉm cười gượng gạo, lời quan tâm của cô bạn khiến tôi cảm thấy ấm áp hơn mọi thứ lúc này.
“Mình luôn vui lòng vì điều đó.” Tôi đáp lại một cách văn hoa.
“Mình không từ chối đâu.” Kyra nháy mắt với tôi một cái. “Có chuyện gì vậy?”
“Không có gì.” Tôi nhún vai. “Chỉ là những chuyện gần đây khiến mình không vui cho lắm.”
“Chuyện của bố mẹ bạn ấy hả.”
“Cả chuyện đó nữa.”
“Đừng lo nghĩ nhiều quá, rồi mọi thứ sẽ lại như cũ thôi. Giờ cái chúng ta nên nghĩ tới bữa tiệc sắp tới. Mình chưa biết đi cùng ai cả. Mình rất thích bữa tiệc này, bạn cũng vậy phải không?”
“Tất cả mọi người đều thích nó.” Tôi khẽ thở dài. “Mình cũng chẳng biết sẽ đi với ai nữa. Có lẽ chẳng ai muốn đi với mình đâu.”
“Bạn đã thử mời ai chưa?”
“Không ai cả. Chẳng đứa nào chịu đi với một thằng quái dị như mình.”
Kyra im lặng, đôi mắt khẽ trùng xuống đôi chút. Mọi năm tôi đều ngồi đâu đó với Kyra để nói chuyện cho đến khi ai đó mời cô bạn nhảy. Chưa đầy một tuần nữa bữa tiệc sẽ diễn ra nhưng hầu hết đều đã có một nửa của riêng mình. Họ cũng mong chờ việc nhìn tôi diễn một trò hề nào khác như thường lệ, và chắc chắn rồi, Fascmit sẽ không bao giờ bỏ qua cơ hội này để trút sự ấm ức mà mọi người trêu chọc nó bấy lâu nay.
Tôi không thấy Kyra đâu sau giờ nghỉ của tiết học tiếp theo. Các cặp đôi đang quấn lấy nhau quanh các dãy hành lang khiến tôi nghĩ mình nên tới thư viện thì hơn, ít ra cũng không thấy bản thân đặc biệt khi ở đó. Đôi mắt đang khẽ se lại hay thực sự khung cảnh tại nơi này đang dần trở nên tối đi?… Tôi không biết nữa. Viktor đang nở nụ cười đáng ghét chào đón như thường lệ.
“Chào nhóc, bọn anh đang nói về buổi tiệc sắp tới.” Anh lên tiếng một cách hào hứng. “Nhóc đã mời được ai chưa?”
“Chưa.” Tôi lạnh lùng đáp lại.
“Bữa tiệc sẽ tuyệt lắm đấy, nhóc phải tìm một ai đó nhanh đi thôi trước khi bị giành mất. Và, Kyra đã nhận lời đi cùng anh.”
“Zero không hứng thú với những chuyện này.” Kyra tiếp lời. “Bạn ấy luôn ngồi ngắm mọi người trong bữa tiệc.”
Tôi sững người lại trong giây lát, và cô bạn dường như không quan tâm điều đó.
“Không nên bỏ phí thời gian như vậy đâu nhóc.” Viktor an ủi.
Giá mà tôi có thể đá bay anh ta ra khỏi đây. Nhưng tất cả những gì thằng nhóc có thể làm là mỉm cười cùng một lý do ngu ngốc để rời đi.
Trrở về nhà với tâm trạng chán nản hoàn toàn, khiến hai người kia nhìn nhau đầy thắc mắc.
“Có chuyện gì vậy?” Crystal hỏi ngay khi anh em nhà Bringer rời khỏi xe.
“Kyra đã đồng ý tới dự bữa tiệc với Viktor.” Tôi nằm lăn ra băng ghế sau đáp một cách uể oải.
“Thật sao?” Con bé hỏi lại với đầy vẻ nghi hoặc. “Em không nghĩ anh ta là kiểu người mà chị ấy thích đi cùng.”
“Chúa mới biết được.”
“Anh nên mở lời đi thôi.”
“Em nghĩ anh nên làm vậy à.”
“Đó là cách tốt nhất lúc này. Nghĩ đi, đó sẽ là một buổi tối lãng mạn của hai người họ đấy.”
Tôi không biết nữa, đầu óc tôi đang trở nên mờ mịt với những câu hỏi.
Kyra sẽ không đi ngược lại lời nói của mình khi đã quyết định chuyện gì. Họ sẽ có buổi tối lãng mạn như lời Crystal nói còn tôi sẽ chỉ ngồi lại nơi nào đó mà không ai nhìn thấy, để nhâm nhi cốc socola nóng một mình…
Một đêm mất ngủ nữa, tôi cứ nằm đó nhìn vào khung cảnh xung quanh đang chuyển sang màu trời xám xịt, chẳng hiểu ai đó làm vậy hay là do nó đang phản chiếu lại tâm trí lúc này. Tôi có bỏ qua lời nói nào của cô bạn không, tự lục lại kí ức về những ngày trước, Kyra luôn bên tôi, ít khi nào cô bạn để tôi một mình quá lâu… Kyra cần một người mạnh mẽ giống như Viktor. Họ sẽ là cặp đôi hoàn hảo…
Tôi không rõ mình ngủ từ lúc nào, Crystal đã phải kêu gào dữ lắm mới có thể kéo anh trai mình ra khỏi chiếc giường nệm êm ái. Thay quần áo với đôi mắt nhắm nghiền, tôi suýt ngủ luôn trong phòng tắm nếu con bé không giận dữ đi vào và bạt tai mấy cái. Nhưng rồi cơn buồn ngủ vẫn đánh gục tôi trên xe. Vài phút sau, hoặc lâu hơn nữa, người duy nhất còn lại lúc này là Bryan.
“Cậu dậy rồi à ?”Anh lên tiếng khi thấy thằng nhóc vẫn đang nhìn ngó xung quanh.“Kyra đã nói để cậu ngủ.”
“Phải rồi.” Tôi lặng lẽ đáp lại với suy nghĩ Kyra làm vậy để có thể dành nhiều thời gian hơn bên cạnh tên Viktor kia.
Bryan hỏi tiếp: “Có chuyện gì sao, cậu Zero?”
Tôi im lặng.
“Thực ra thì tôi có nghe mọi người nói chuyện khi cậu đang ngủ, tôi cũng biết về Viktor. Cậu ta thực sự có tài đấy, thật đáng tiếc, Lennox chưa bao giờ coi trọng một đứa con nuôi cả.”
Tôi tiếp tục im lặng và trượt dài trên ghế.
“Cậu có biết tôi và Victim cũng đã từng tranh nhau một cô gái không?”
Tôi lắc đầu, ít ra chuyện này khiến bản thân có chút hứng thú hơn.
“Đó là lúc tôi mới gia nhập vào nhà của cậu, chúng tôi hoàn toàn không ưa nhau chút nào. Hắn vào trước tôi, nhưng trông hắn giống một tên mọt sách yếu đuối hơn là một cánh tay đắc lực cho bố của cậu. Tôi luôn tự hỏi một tên như vậy sao lại có thể được đứng hàng cao hơn tôi. Hắn luôn tránh né đụng đầu với tôi, trong bất kì chuyện gì và điều đó khiến tôi nghĩ… Ồ, hắn sợ mình.”
Victim đã từng kém cỏi và yếu ớt như vậy sao? Mặc dù không ưa anh ta cho lắm nhưng theo tôi thì Victim là người rất giỏi. Vì vậy mà bố John đã hoàn toàn giao tôi cho anh ta.
“Tôi tỏ ra khinh thường Victim và luôn chống đối lại anh ta. Vào bữa một bữa tiệc như thường lệ, Bristan – thủ lĩnh nhà Mathael đã đem tới những thân cận mới nhất của mình. Họ là những người được lên hạng sau một quá trình dài nỗ lực trong mắt các thủ lĩnh. Và trong số đó tôi đã đặc biệt chú ý tới một cô gái. Tên cô ấy là Claire…” Bryan nói tiếp. “Một cô gái xinh đẹp và đầy tài năng. Tôi cùng Victim đến làm quen cô ấy cùng một lúc. Và tôi chợt nhận ra ánh mắt của Victim hướng về Claire giống cái cách mà tôi đã nhìn. Thật khó để ai không nhìn cô ấy như vậy.”
“Sau đó thì sao?”, tôi hỏi.
Bryan bật cười: “Tôi đã rất bất ngờ, lần đầu tiên hắn ta dám đứng đối mặt trước tôi. Nhưng là vì một cô gái.”
Tôi cũng bật cười hòa theo.
“Claire chấp nhận làm quen với cả hai đứa tôi nhưng cô ấy đã hỏi ai là người mạnh hơn trong hai chúng tôi.” Bryan nói tiếp.
“Ồ, thật là thú vị.”
“Và dĩ nhiên, tôi và Victim đã lao vào luyện tập một cách khắc nghiệt nhất.” Bryan ngập ngừng một chút. “Lúc đó tôi mới nhận ra rằng, hắn ta hoàn toàn không tầm thường như cái vẻ yếu ớt bên ngoài của mình.”
“Anh có sợ mình thua cuộc không?”
Bryan nhìn tôi và đáp: “Có, tôi đã sợ. Chúng tôi giao đấu với nhau rất nhiều, hắn ta luôn là người thua cuộc. Nhưng dù có te tua cỡ nào đi nữa, Victim cũng luôn đứng dậy và chỉ có một cách khiến hắn dừng lại là đánh hắn bất tỉnh. Tôi luôn kể với Claire về chiến tích của mình. Cô ấy thực sự chú ý tới điều đó. Nhiều tuần trôi qua, chúng tôi ngày càng thân thiết với nhau hơn, tôi không còn gặp Victim nhiều nữa nhưng tôi biết anh ta vẫn quan sát chúng tôi, tôi cũng chẳng quan tâm tới điều đó, vì tôi biết anh ta không thể thắng được tôi. Tôi đã nhìn anh ta theo cách của kẻ chiến thắng và một ngày tôi nói với anh ta rằng, bỏ cuộc đi, cậu mãi mãi chỉ là một tên yếu đuối.”
“Anh ta đã nói gì lúc đó?” Tôi không thể đợi được tới cái kết của câu chuyện.
“Có thể, nhưng tôi sẽ không bao giờ bỏ cuộc. Anh ta nói vậy đấy, thật là điên.” Bryan nói, ánh mắt anh đang mơ màng trong ký ức. “Tôi đã ngỏ lời với Claire và được cô ấy đưa tới phòng tập. Victim đứng đó, đôi mắt anh ta dường như có thể đâm xuyên qua mọi thứ, hoàn toàn thư thái nhưng cũng rất mãnh liệt. Trong giây lát, tôi đã nghĩ rằng mình sẽ thua cuộc.”
“Và chuyện sau đó như thế nào?”
“Mặc dù bị thương rất nhiều nhưng Victim không dừng lại, rồi tôi nhận ra đôi mắt ấy không hướng tới mình, nó hướng về phía sau, Claire. Vào khoảnh khắc đó, tôi hiểu rằng, người mà Claire muốn mạnh mẽ lên là Victim chứ không phải tôi!”
“Có lẽ anh thất vọng lắm.” Tôi thì thầm.
“Phải, nhưng thằng ngốc đó đã làm tôi cười muốn chết, hắn đã hi vọng hai đứa tôi hạnh phúc với lời chúc lố bịch nhất thế giới này. Hóa ra, chính Victim cũng không nhận ra rằng người mà Claire chọn là ai. Rõ ràng tôi phải cho hắn nếm đủ đòn để có thể thông minh hơn nữa.”
Bryan cười lớn. “Vì vậy Zero, đừng bao giờ bỏ cuộc khi cậu chưa bắt đầu.”
Ánh mắt tôi sáng lên. Bryan nói đúng, tôi không thể bỏ cuộc trước khi biết chắc mình có thành công hay không, đó là điều ngu ngốc nhất thế giới này. Tôi phải đứng dậy và đối đầu với Viktor một cách sòng phẳng. Anh ta không thể chiến thắng dễ dàng như vậy được, nhưng có lẽ phải vào lớp trước đã, gần ba tiết học trôi qua rồi. Chạy như bay theo dọc hành lang dài tới gần cuối của ngôi trường, và mở cửa một cách đầy tự tin để hiên ngang bước vào trước khi kịp nhớ ra đây là tiết của thầy Aylmer.
“Ồ, anh hùng quá nhỉ.” Ông cất tiếng mỉa mai.
Gương mặt méo xệch đi vì biết rằng mình đã đăng kí một suất dọn dẹp đống phòng học bỏ hoang.
“Gặp tôi sau tiết thứ tư tại phòng học cũ, giờ thì cút về chỗ mau.” Giáo sư Aylmer ra lệnh.
Lũ bạn của Fascmit đang thì với nhau trước khi cười sặc sụa. Cầu trời rằng chúng không bày trò gì khi tôi bị bắt dọn dẹp ở đó. Kyra ném cho tôi một mẩu giấy khiến gương mặt hí hửng phút chốc lại méo xệch đi một lần nữa : “Đồ Ngốc!”
Sau tiết cuối cùng, tôi chán nản lê chân tới khu phòng học cũ. Ký ức về những kẻ dạo này khiến tâm trí chùn bước đôi chút. Thầy Aylmer đang đứng nói chuyện với một tay bảo vệ. Đó là quý cô Stein, gã luôn lủng lẳng khuyên tai và son môi đỏ chót khiến cơ thể tôi khẽ rung lên mỗi khi nhận được cái chớp mắt mỉm cười hướng về phía mình.
“Vào đây, Zero.” Giáo sư Aylmer lên tiếng ngọt ngào.
Tôi chậm chạp bước vào, cố tránh những mảnh kiếng nằm lăn lóc trên sàn.
“Stein sẽ hướng dẫn trò phải làm gì hôm nay.” Ông nói tiếp và cố tình kéo dài cái tên một cách mỉa mai.
“Gọi tôi là ‘quý cô’, thưa giáo sư đáng mến. Công việc đơn giản thôi cưng.” Chất giọng luyến láy của gã khiến tôi phát bệnh .“Cưng chỉ cần bỏ đống kính vỡ này ra khu sau là xong rồi. Và nhớ đeo găng tay vào.”
Đơn giản quá ta, sơ sẩy một chút là đứt tay như chơi ấy chứ, mà tôi tự hỏi sẽ phải ở đây một mình hay cùng tay bảo vệ Stein ấy, ít ra có ông ta cũng đỡ sợ hơn nhiều. Đợi thầy Aylmer rời đi, thằng nhóc mới bắt đầu làm việc với một đôi găng tay dày để không bị nguy hiểm khi mang vác. Chúng không những sắc mà còn nặng nữa, đây đâu phải là hình phạt cho một đứa học sinh nghịch ngợm, hành hạ thì có. Quý cô Stein thì luôn miệng xót thương cho cục cưng và ước gì có thể giúp nếu chưa tân trang lại bộ móng kiều diễm. Tôi cầu trời không đứa học sinh nào chứng kiến cái cảnh kinh dị này.
Hoàn thành xong công việc với đôi bàn tay mỏi nhừ, thằng nhóc vội vàng chạy tới khu căng-tin bỏ qua tay bảo vệ Stein đang hôn gió hẹn gặp lại phía sau. Mọi người đang đều đang ở đây, nhưng Kyra và Viktor thì không, tệ rồi.
“Thầy Aylmer bắt bạn làm gì vậy?” Dean lo lắng hỏi.
“Kyra đâu?” Gương mặt cậu bạn nổi lên sự thất vọng bởi câu hỏi ngược lại từ tôi.
“Trong thư viện với Viktor.” Jimorel đáp, cùng cái nhìn lo lắng. “Bạn không sao đó chứ Zero?”
“Không, mình ổn.” Bước đi nhanh chóng, tôi lầm bầm.
Kyra vẫn ngồi tại chỗ quen thuộc thường lệ, ngoại trừ gã đáng ghét bên cạnh. Đôi mắt cô bạn dường như gắn chặt về phía anh ta đầy thích thú. Máu nóng đang dâng lên mau chóng tới mức, tôi có thể thấy rõ hơi thở của mình đang ngày một nặng nề hơn. Đứng đó một hồi và quyết định quay lại xe, Bryan không tỏ ra ngạc nhiên chút nào, bởi có lẽ khuôn mặt thằng nhóc đã đủ để nói lên tất cả. Anh ta đang ngân nga giai điệu nào đó thật êm dịu. Một câu chuyện về cậu bé chăn cừu với những ước mơ…
Tôi bất chợt thức giấc, tệ thật, tôi lại ngủ quên từ lúc nào. Tôi nhận ra bản thân đang nằm trên nệm ấm quen thuộc, quang cảnh xung cảnh có vẻ như hơi chán nản với sa mạc nóng bức. Có tiếng ồn ào ở bên dưới. Tôi không rõ là mấy giờ nhưng có lẽ cũng muộn lắm rồi. Bụng tôi sôi lên từng đợt, nó đang biểu tình sau một ngày mệt mỏi, và vì thế kéo luôn tâm trí ra khỏi giường để kiếm gì đó.
Tiếng ồn phát ra từ phòng ăn, tôi có thể nghe thấy tiếng của bố mẹ và giáo sư Liston cùng nhiều tiếng nói khác quen thuộc. Đẩy cửa bước vào và mọi ánh mắt dồn cả vào phía tôi.
“Dậy rồi hả cưng.” Mẹ bước tới âu yếm trao một nụ hôn dài lên trán, điều tôi mong chờ mấy ngày nay, nó thật ấm áp biết bao. “Có lẽ cưng đói lắm rồi, đến đây ngồi cùng mọi người nào.”
Tôi nhận ra Bristan – thủ lĩnh nhà Mathael đang ngồi cạnh bố John, giáo sư Liston, Crystal, Bryan và Victim đang cười nói vui vẻ cô gái xinh đẹp bên cạnh anh ta – có lẽ đó là Claire.
“Lâu rồi không gặp cháu, Zero.” Bristan lịch thiệp bắt tay tôi.
“Cháu cũng vậy.” Tôi nhe răng đáp. “Chú vẫn đẹp trai như ngày nào.”
“Cám ơn cậu nhóc.” Bristan nháy mắt với tôi một cái.
Tôi hào hứng ngồi xuống ghế cạnh Crysal.
“Ta đã được nghe kể về buổi diễn của Crystal.” Giáo sư Liston ra giọng tiếc nuối. “Giá mà ta có mặt ở đó. Thật đáng tiếc biết bao.”
“Con cũng nghĩ vậy.” Tôi nói. “Con cũng đã lỡ mất buổi diễn tuyệt diệu đó.”
“Ta có được nghe kể chuyện đó. Con đã có một hành động dũng cảm. Người nhà Gristendusd giúp đỡ người nhà Faust, thật thú vị.” Giáo sư nhâm nhi cốc rượu và nói.
“Viktor không phải con trai của họ.” Tôi đáp lại ngay tức khắc.
Tôi cũng chẳng hiểu mình vừa nói gì nữa, bảo vệ anh ta sao? Không, tôi chỉ muốn nói sự thật.
“À, tất nhiên rồi.”
“Viktor nói với con chuyện này à?” Bố John lên tiếng.
“Anh ta nói với tất cả chúng con đều đó.” Crystal xen vào.
“Thú vị đấy, thằng bé luôn kín tiếng, ngay cả bản thân nó cũng luôn tự nhận mình là người trong gia đình đó.”
“Con thấy anh ta không được đối đáp tử tế cho lắm.” Crystal đáp.
“Đối với Lennox thì ông ta luôn thích dòng máu thuần trong gia đình hơn là những kẻ nhặt được ngoài đường.” Bristan giải thích. “Viktor giỏi hơn thằng nhóc Fasmict nhiều vì vậy mà Lennox càng ghét cậu ta hơn.”
“Thực tình mà nói là ngay cả cậu cũng giỏi hơn Fasmict đấy, Zero.” Bryan thêm vào.
“Được rồi, giờ tôi muốn nói tới vấn đề chính của chúng ta hôm nay.” Ngài thủ lĩnh ra hiệu.
Vậy ra không đơn giản là một bữa tối vui vẻ nho nhỏ. Nhưng sao ông lại muốn đợi tôi tới rồi mới nói?
“Zero và Crystal, hai con được quyền biết mọi chuyện trong gia đình.” Bố đáp lại sự hoài nghi trong ánh mắt của hai đứa tôi. “Không còn là những suy nghĩ mơ hồ về những tin tức gần đây nữa. Ta không biết bằng cách nào nhưng có lẽ chúng ta phải chấp nhận rằng Chúa Tể Slayveter đã trở lại. Chúng ta vẫn đang xác minh lại lần nữa. Đây không phải là một chuyện đơn giản để có thể tuyên bố, các con hiểu mà.”
Tôi và Crystal đã không nén được tiếng kêu lên đầy kinh ngạc. Bố tôi hoàn toàn nghiêm túc như lần họp các thủ lĩnh vừa rồi. Nhưng chuyện ông nói thật sự khó mà tin được.
“Vậy, chuyện đó là thật phải không?” Crystal lo lắng hỏi lại.
“Ta cũng không biết nữa. Nhưng những gì xảy ra liên tiếp gần đây và vụ việc ngục tù LeapStull bị tấn công vào đêm qua là bằng chứng rõ nhất.”
Vậy là những gì tôi nghĩ đã đúng, hắn thật sự đã trở lại, khung cảnh chết chóc, tang thương đã hiện lên trong tôi rõ hơn bao giờ hết. Suy nghĩ hạnh phúc và vui vẻ yếu ớt đã biến mất, dành chỗ cho những luồng suy nghĩ u ám.
“Hắn đã thất bại vào đêm hôm qua, thời gian hắn cắt điện toàn bộ là không đủ để chọc thủng được ngục tù LeapStull. Điều đó phải nói tới sự tài giỏi của Kenji – Một trong bảy vị thủ lĩnh của chúng ta hiện nay.” Bố John nói tiếp.
“Nhưng hắn sẽ tiếp tục phải không?” Tôi hỏi.
“Phải, hắn sẽ tiếp tục cho tới khi chọc thủng hoàn toàn vì nơi đó bắt giữ rất nhiều tay chân thân tín của hắn. Nhưng chúng ta cũng đang cố gắng hết sức để củng cố lực lượng ở đó.”
Tôi và Crystal trao nhau những ánh mắt sợ hãi và lo lắng. Tôi thấy mệt mỏi, muốn được ngủ lần nữa với suy nghĩ khi tỉnh dậy, tất cả chỉ là mơ.
“Ta biết các con sợ hãi như thế nào, bản thân ta cũng cảm nhận được điều đó.” Bố John ân cần nói. “Nhưng trách nhiệm của chúng ta là bảo vệ mọi người như cụ Jim đã làm.”
Ánh mắt của ông nhìn hai đứa đầy cảm thông, ngài Thủ lĩnh tiến tới vòng tay ôm hai đứa, những đứa con bé bỏng, chúng thật sự cần hơi ấm người cha lúc này: “Mọi chuyện rồi sẽ ổn cả thôi, bố và mẹ sẽ không để ai động tới gia đình ta. Nhưng chúng ta cần sự giúp sức của các con – những vị thủ lĩnh đáng kính tương lai!”
Crystal thút thít trong khoảnh khắc tuyệt diệu đó.